….….!
_”Cậu tỉnh rồi àh” .
Chi nhỏm dậy và nhìn mọi thứ xung quanh.Làn sương mờ bao trùm hàng cây xanh với những dây leo rũ xuống. Chỉ có một hòn đá to làm điểm nhấn cho khung cảnh.Đó cũng là nơi vừa phát ra tiếng nói.Một chàng trai dáng cao gầy với gương mặt lạnh lùng trong trang phục giống như các vị hoàng tử trong truyện cổ phương Tây. Cậu ta đang ngồi trên tảng đá với tư thế nghiêng nửa đầu ,tay phải tựa đầu gối,một bên chân thả lỏng trong không khí.Đó không phải điều làm Chi kinh ngạc mà chính là mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh dương nổi bật trên làn da trắng toát của cậu ta .
_”Cậu là ai? Còn đây là đâu?
Chàng trai im lặng tiến đến Chi,nắm lấy tay cô bé và từ từ kéo Chi khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng .Đồng thời kéo theo sự kinh ngạc của cô bé,Chi nhìn chàng trai rồi nhìn mọi thứ bên dưới.Thật không thể tin được.Chi đang bay .Trông cô bé thoáng chút lo sợ.
_”Cậu là ai? Chúng ta đi đâu vậy?”
Chàng trai nhìn Chi , nở một nụ cười nhẹ như một cơn gió thoảng. Bỗng…chàng ta buông tay Chi ra…
_” Cậu…cậu…sao…Áaaa…”
Tay Chi che mắt lại ,toàn thân cô bé khẽ run vì sợ.
Nhưng thật kỳ lạ ! Chi đã tiếp đất một cách nhẹ nhàng và an toàn.
Cô từ từ buông tay ra,nỗi lo sợ giờ đã tan biến thay vào đó là một cảm xúc khó tả đang dâng lên.
Cô đang đứng trên một con đường ngắn dẫn vào một ngôi nhà .Có lẽ nơi Chi đang ở là một thôn quê vì xung quanh căn nhà toàn những cây ăn trái.Một vài chú chim đã hạ cánh an toàn trên cành ổi và bây giờ chú ta đang chuẩn bị cất lên giọng oanh vàng của mình.Gió cũng góp phần tạo ra những âm thanh xào xạc bằng cách len lỏi qua các tán lá hàng cây.Một làn hương thơm từ dãy chậu hồng bao quanh trước sân cũng dần lan tỏa khắp không gian.Và trên chiếc xích đu kia, có một cụ bà đang chăm chú khâu từng mũi kim cho con gấu.Nỗi bồi hồi lớn dần lên trong Chi , cô không biết điều gì đang xảy ra nhưng bây giờ cô chỉ muốn ôm chặt lấy bà ngay lập tức.Cô bước nhanh hơn…
_” Bà ơi….!”
Tiếng gọi từ một bé gái đã làm Chi sững lại.Thật không thể tin được, Chi đang đối mặt với kí ức của chình mình bởi cô bé kia chính là Chi lúc nhỏ.
_”Xong chưa vậy bà ?””
Nở một nụ cười hiền , bà đáp : “ Còn chút nữa cháu àh”.
_”Vậy cháu ngồi đây chờ bà vậy “.
Bà cười nhẹ :”Lần sau, cháu phải tự may đó”.
_”Sao vậy bà ?”
_”Con gái lớn rồi phải tập tành may vá đi chứ bà già rồi , mắt bà kém, không thể vá lại hoài cho cháu được đâu “.
_” Nhưng cháu ghét mấy cái này lắm …thôi lần sau cháu sẽ hông làm rách nữa thì cháu sẽ hông cần vá nó , bà nhỉ…hì hì “
_”Con bé này thật là…”
Bằng ánh mắt âu yếm , bà nhìn cô cháu gái rồi nói tiếp :” Nhưng đến một lúc nào đó , chỉ sẽ mục , chỗ rách lại bung ra thì cháu phải vá lại chứ “
_”Nếu cháu hông vá được thì sao bà ?”
_”Vậy thì tội nghiệp con gấu lắm. Khi cháu vô tình làm nó rách là vô tình cháu cũng tạo cho nó một vết thương. Mà nếu cháu không vá lại thì nó sẽ đau hoài đó .”
_” Cháu hông muốn nó đau đâu .Cháu sẽ nghe lời bà cháu sẽ cố gắng vá nó lại”.
Khâu đã xong ,cô bé cầm lên hớn hở :”Hay quá !”
Người bà mỉm cười dõi mắt nhìn đứa cháu bé bỏng của mình.
_” Bà ơi sao bà hông vô nhà ?”
_”Bà ngồi đây chút rồi vô“.
Cô bé cười : “Vậy cháu ngồi chơi với bà hen“.
Bà cười xoa đầu cô bé. Rồi bà nhìn lên bầu trời chiều.
_” Bà ơi ! Bà nhìn gì vậy bà ?”
_”Bà đang nhìn mây.Cháu có thấy những đám mây kia không? Chốc chốc nó lại đổi hình đó cháu “.
_” A! Cháu thấy rồi ! “. Cô bé nhìn bầu trời và thích thú chỉ tay lên những đám mây .
_” Mây lúc nào cũng có trên bầu trời nhưng chỉ có buổi chiều ta mới thấy nó rõ nhất. Cháu cũng thấy đó ,màu trời chiều nó nhẹ nhàng ,không như buổi sáng thì chói mắt , còn buổi tối chỉ là một màu đen. Nên bà hay ra đây ngồi và nhìn cảnh sắc trời về chiều”.
Bà nhìn cháu gái đang mê mẩn những đám mây rồi nói tiếp :
“Cháu có biết không? Có nhiều câu chuyện cũng khởi đầu bằng thời khắc như bây giờ .”
_”Chuyện gì vậy bà ? Kể cho cháu nghe đi ”.
_”Truyền thuyết xưa kể rằng : Tại vương quốc nọ,có 2 chàng hoàng tử khôi ngô . Đặc biệt ,mọi người đều rất thương mến hoàng tử út vì chàng ta có tấm lòng nhân hậu, luôn giúp đỡ người nghèo khó và bất hạnh.Vì thế, người anh trai nảy sinh lòng đố kỵ đã tìm cách hãm hại chàng. Vua cha vốn cả tin nên đã mắc mưu người anh trai.Thế là hoàng tử bị phán tội chết. Và khi mặt trời ngả bóng buông màu vàng đỏ cũng là lúc hoàng tử ngã xuống.Dân chúng khóc thương cho chàng.Bỗng mọi người đều ngạc nhiên khi thấy hoàng tử phát ra một ánh sáng kỳ lạ và tan biến thành những bụi sáng lung linh. Rồi bỗng nhiên một con bướm trắng với đôi cánh lấp lánh bay lên .Sau khi lượn một vòng quanh vua cha và các thần dân, con bướm bay thẳng lên bầu trời cho đến khi ánh dương cuối ngày vụt tắt.Và mỗi khi ai đó gặp khó khăn & bất hạnh thì bướm trắng lại xuất hiện.Từ đó , mọi người tin rằng đó là hoàng tử của họ trong thân xác loài bướm đã đến giúp họ.Cho nên mọi người truyền nhau rằng cứ mỗi khi mặt trời dần thu lại ánh dương cuối cùng thì hãy cầu nguyện và phép màu sẽ xuất hiện…”
Lời nói của bà dần dần nhỏ đi…Cảnh vật trước mắt Chi cũng dần mờ nhạt đi…Chi bàng hoàng chạy tới…
_“Bà ơiiii…”
Nhưng mọi thứ đã tan biến một cách nhanh chóng.Chi đưa tay gạt lấy những giọt nước mắt.
Xoảng…Tiếng ly vỡ làm Chi hoảng hốt ngước lên…
Tim Chi chợt nhói đau.Cô tưởng chừng như mình không thể thở được.Cô bé đang đứng chết lặng.Tay cô đặt lên tim và xiết vào thật chặt như thể đang kiềm nén cơn đau.Đôi mắt chứa đựng nỗi lo sợ tột cùng của cô bé hướng về người bà đang quỵ xuống bên cạnh cái ly vỡ.
Người cha mà Chi luôn lạnh nhạt với gương mặt hoảng hốt từ cửa chạy lại phía người bà.Trong khi đó,chiếc xe chở người mẹ mà Chi oán hận đã khuất bóng.Ngồi cạnh bên bà ,cô bé gái ôm con gấu trên tay đang khóc òa và gọi “bà”…
Chi vẫn đứng chết lặng và không thốt nổi nên lời…Chi không thể tin được điều mà cô luôn né tránh và cố phủ nhận giờ lại hiện một cách thật rõ và rất thật trước mắt cô…
_”Aaaaaaaaa…” Bịt kín tai mình lại,Chi nhắm nghiền mắt và hét thật to…Tim cô đang nhói lên từng đợt còn nước mắt thì cứ tuôn chảy không kiềm lại được.
_”Cậu đã tổn thương rất nhiều phải không?” - Tiếng nói phát ra từ một chàng trai không đủ lớn nhưng đã lay động đến Chi. Khẽ mở mắt, cô bé nhìn mọi thứ với đôi mắt yếu ớt rồi nhẹ run mình nhìn quanh.
Mọi thứ một lần nữa lại tan biến.Cảnh vật trở lại như lúc Chi vừa tỉnh dậy. Cô bé quỵ xuống. Chàng trai tiến đến Chi và ngồi trước mặt cô.
Đặt tay lên vai cô bé, chàng trai nói :” Vết thương nếu không vá lại sẽ đau hoài…Chẳng phải bà cậu đã dạy như thế sao?”